Wanbi Tuấn Anh tên thật là Nguyễn Tuấn Anh, sinh ngày 09/01/1987, cao 1m80. Wanbi từng chia sẻ mình có sở thích: coi phim, đọc truyện tranh, chụp hình và… uống trà sữa.

 

Wanbi cạnh gia đình

Trong suốt quá trình học tập từ cấp một đến cấp hai, Wanbi Tuấn Anh là một cậu học trò rất bình thường, có phần nhút nhát. Với ngoại hình béo ú, da bánh mật… cùng cặp mắt kính cận, Wanbi đúng chất của một cậu học trò "mọt sách" cần cù chăm chỉ.

 

Wanbi Tuấn Anh khi còn bé

 

 

Đến những năm cấp ba, sự phát triển về chiều cao cùng sự thay đổi về ngoại hình, tính cách khiến Wanbi Tuấn Anh năng động và hòa đồng hơn. Dần dà trở nên tinh nghịch, Wanbi thường xuyên đầu têu cho các trò “quậy phá” trong lớp. 

Sở hữu gương mặt sáng sân khấu và nụ cười tươi, Wanbi Tuấn Anh tham gia khá nhiều cộc thi và giành được một số giải thưởng như: Giải HotVTeen 2006 của báo VTM tổ chức, Giải Gương mặt ấn tượng cuộc thi Diễn viên triển vọng năm 2005 của báo Điện ảnh TP.HCM.

 

Wanbi khi mới vào nghề

Album vol.1 "Wanbi 0901" ra mắt vào năm 2008 đã gây được cơn sốt trong giới trẻ, đặc biệt là đối với các khán giả tuổi teen. Ca khúc Đôi mắt với phong cách R&B đã trở thành 1 hiện tượng lớn trong năm này, ngoài ra ca khúc Cho Em song ca với Thùy Chi cũng gây ấn tượng không kém.

 

Wanbi Tuấn Anh và hot girl Mi Vân đóng chung MV Đôi mắt, ca khúc làm nên tên tuổi Wanbi thời điểm bấy giờ

Đôi mắt - Wanbi Tuấn Anh: http://mvhd.vn/MV-HD-Doi-mat-Wanbi-Tuan-Anh-HD/mv-4215.html

Đầu năm 2009 kết hợp với Tóc Tiên cho ra album Chuyện Tình Vượt Thời Gian.

Cuối năm 2009 thành công đã đến với Wanbi khi anh cùng ca sĩ Thu Thủy vinh dự nhận được giải thưởng Nghệ sĩ triển vọng trong năm của bảng xếp hạng Làn Sóng Xanh 2009. Đó là phần thưởng rất xứng đáng dành cho anh với những nỗ lực không biết mệt mỏi trong suốt quá trình ca hát.

 

Wanbi nhận giải thưởng Ca sỹ triển vọng Làn sóng xanh 2009

Ngày 11/10/2012, thông tin Wanbi Tuấn Anh chia tay nghiệp ca sỹ vì lý do sức khỏe đã khiến cho giới truyền thông và các fan bất ngờ. Thông tin về bệnh tình của Wanbi Tuấn Anh đã lan tỏa và gây xúc động mạnh trong dư luận sau khi nam ca sĩ tuổi này có lá thư tiết lộ về tình trạng bệnh của mình cùng những lời chia sẻ đầy xúc động trên các phương tiện truyền thông.

 

Wanbi trấn an người hâm mộ dù mắc bạo bệnh

Wanbi Tuấn Anh cho biết anh phát hiện thị lực của mình ngày càng kém từ giữa năm 2009, khi cha anh đột ngột qua đời. Khi đó Wanbi và người quản lý đã âm thầm đi khám từ bệnh viện này đến bệnh viện khác mà không muốn cho mẹ biết vì sợ bà lo lắng.

 

Wanbi trên giường bệnh

Tối 1/11/2012, đêm nhạc Cảm ơn được tổ chức nhằm ủng hộ Wanbi Tuấn Anh trong lần phẫu thuật sắp tới tại Mỹ đã diễn ra rất thành công và thu hơn 1 tỷ đồng. Rất đông bạn bè đồng nghiệp là những ngôi sao nổi tiếng nhất của Vpop đã biểu diễn trong chương trình.

 

Wanbi Tuấn Anh trong đêm nhạc Cảm ơn

Chiều nay (21/7), Wanbi Tuấn Anh qua đời đã để lại sự thương tiếc tột cùng cho người hâm mộ và đồng nghiệp.

Tâm sự của Wanbi về căn bệnh hiểm nghèo trước đó:

"Mọi chuyện bắt đầu từ giữa năm 2009, ba tôi đột ngột qua đời, tôi phát hiện thị lực của mình ngày càng kém. Sợ mẹ lo lắng, tôi và người quản lý âm thầm đi khám từ bệnh viện này đến bệnh viện khác. Từ một bệnh về mắt, các bác sĩ chẩn đoán tôi có một khối u ở tuyến yên trong não, gây ảnh hưởng đến thị lực.

Sau ca mổ ở bệnh viện Chợ Rẫy, bác sĩ thông báo khả năng hồi phục của tôi là 90%. Nhưng chỉ sau đó ít lâu, triệu chứng cũ lại tái phát. Lần này, tôi gần như suy sụp khi bác sĩ thông báo mình đang có một khối u thuộc dạng cực hiếm, trên thế giới trung bình 1 triệu người mới có một người mắc phải. Mọi người thử hình dung, cảm giác của một người trẻ, tất cả mọi thứ trước mắt đều đang màu hồng, đột nhiên biết mình mắc bệnh hiểm nghèo sẽ suy sụp đến mức nào? Bạn bè và gia đình chỉ biết mắt tôi yếu, còn sự thật chỉ có tôi và quản lý biết rõ.

 

Nỗi đau đớn đó nhân lên hàng trăm lần khi tôi biết tin này ngay sau cú sốc ba tôi qua đời. Nhiều lúc tôi suy sụp đến cùng cực, nhưng tôi tự động viên không được gục ngã vì tôi phải là điểm tựa của mẹ và em gái sau sự ra đi của ba. Và gia đình không thể gánh thêm bất kỳ nỗi đau nào, tôi giấu không cho mẹ biết. Sau một thời gian, bệnh tái phát, mắt tôi lại yếu đi nhiều. Dần dần, mẹ cũng từ từ hiểu ra nên tôi phải cho mẹ biết. Nhìn mẹ khóc vì lo cho mình, lần đầu tiên tôi có cảm giác tim mình thắt lại vì đau đớn. Rồi mọi người gom góp tiền bạc cho tôi sang Singapore điều trị. Lần đầu tiên tôi có cảm giác đứng giữa sự sống và cái chết. Cảm giác đó khó tả lắm!

 

Sau lần điều trị này, thị lực của tôi ổn định hơn, và tôi có thể quay lại với công việc và cuộc sống. Nhưng lần đó, tôi không muốn chia sẻ nhiều với khán giả và đồng nghiệp, tôi không muốn mọi người lo lắng và cũng sợ cảm giác bị thương hại. Một năm trở lại đây, bệnh tái phát khiến mắt phải của tôi không còn nhìn thấy. Bác sĩ ở Singapore đã bó tay, tôi phải dùng tóc để che lại khi lên sân khấu hoặc xuất hiện trước đám đông. Vì vậy, suốt một năm qua, tôi phải để kiểu tóc che một mắt lại, nhiều bạn trên mạng không hiểu rõ nên có những lời bình luận cay nghiệt.

 

 

Tôi không trách họ, chỉ cảm thấy buồn khi người ta không hiểu mình. Tôi nghiệm ra được, người ta không phải mình nên không thể có sự đồng cảm được. Mọi người khuyên tôi nên chia tay công việc ca hát, để tránh sự soi mói ác ý đó, làm ảnh hưởng đến tinh thần. Thật sự niềm yêu ca hát đã ăn vào máu tôi, khi nằm trên giường bệnh, chính âm nhạc đã tạo cho tôi động lực để chiến thắng những suy nghĩ tiêu cực. Tôi muốn được hát đến giây phút cuối cùng.

 

Gần đây, bệnh lại trở nặng, có nguy cơ ảnh hưởng đến con mắt còn lại nên một lần nữa tôi phải sang Singapore điều trị. Mọi người lại gom góp tiền cho tôi, vì chi phí lần này nhiều hơn lần trước rất nhiều. Về tâm lý, trước ngày tôi vào phòng mổ, mọi người cực kỳ lo lắng, không ngủ được nhưng vẫn phải tỏ vẻ bình thường để động viên tôi. Nhìn mọi người lo lắng, tôi cảm thấy mình thật có lỗi với những người thân. Còn tôi thì quen rồi, nên cảm giác cũng bình thường, dù ca mổ nguy hiểm hơn nhiều.

 

Sau ca mổ này, bác sĩ khuyên tôi phải dành thời gian để nghỉ ngơi. Vả lại, tôi còn phải tiếp tục những đợt điều trị tại Mỹ để giải quyết tốt hơn cho căn bệnh. Nhưng có lẽ điều này sẽ không thực hiện được vì khả năng kinh tế của gia đình tôi và bạn bè đã gần như cạn kiệt sau nhiều đợt điều trị vừa rồi. Tôi cũng không muốn mình trở thành gánh nặng của người thân. Nên thôi, cứ tới đâu hay tới đó, tôi cứ trân trọng từng ngày và sống cho thật ý nghĩa.

 

Còn với việc ca hát, tạm thời tôi nghĩ mình phải chia tay để chữa bệnh. Sau này còn cơ hội xuất hiện hay không, tôi cũng không dám nói trước. Nhưng thật sự tôi luôn muốn được ca hát đến giây phút cuối cùng, nếu khán giả vẫn chấp nhận một ca sĩ phải che một bên mắt khi xuất hiện trên sân khấu, và tôi có đủ sức khỏe để tiếp tục theo đuổi công việc ca sĩ. Nếu không còn được đứng trên sân khấu, tôi vẫn sẽ gắn bó với âm nhạc theo cách khác, với vai trò khác, như nhạc sĩ hoặc producer cho các ca sĩ trẻ của công ty.

 

Tôi cũng dự định khi mình khỏe hơn sẽ khởi xướng các hoạt động từ thiện dành cho những bệnh nhi hoặc tham gia những buổi trò chuyện với bệnh nhân hiểm nghèo để tiếp thêm cho họ sự lạc quan trong cuộc sống. Nói chung, tôi sẽ làm tất cả mọi chuyện còn có thể làm được để cảm thấy mình còn là người có ích.

 

Wanbi từng mắc căn bệnh nguy hiểm.

 

Điều may mắn nhất của tôi là lúc nào cũng có gia đình, bạn bè thân bên cạnh. Lần nào đi chữa trị ở Singapore tôi cũng đều cần số tiền rất lớn. Người thân, bạn bè đều chung tay mỗi người một ít để giúp tôi, vì tiền dành dụm từ việc đi hát của tôi chẳng thấm vào đâu. Gia đình tôi neo người, hai lần chữa trị ở Singapore, lần nào bạn bè cũng bỏ cả công việc để sang chăm sóc và động viên tôi. Nhiều đồng nghiệp thân thiết cũng thường xuyên gọi điện, chia sẻ, động viên. Tôi thật sự rất biết ơn mọi người. Nếu như không có sự trợ giúp của họ về cả vật chất lẫn tinh thần, tôi không dám tin mình có thể vượt qua được nhiều biến cố như vậy. Những tình cảm ấy suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên. 

 

Tôi biết trong cuộc sống vẫn còn nhiều hoàn cảnh đáng thương hơn mình. Tuy chưa biết tương lai mình sẽ như thế nào với căn bệnh nguy hiểm này, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình may mắn hơn nhiều người, khi vẫn còn gia đình, bạn bè bên cạnh, còn sự cổ vũ tinh thần của khán giả, và quan trọng vẫn còn cơ hội làm việc để sống với niềm đam mê của mình. Tôi vẫn sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng…